
--------------------------------------
Thông tin về ebook :
HỒ SƠ MẬT LIÊN XÔ
Trọng Phụng và Văn Toàn biên soạn
NXB Công An Nhân Dân 2006
Khổ 14,5 x 20,5. Số trang : 583
Hồ sơ mật Liên Xô là cuốn sách được biên soạn dựa vào những tư liệu mới được công khai, những thư từ từng giấu kín, những tập hồi ký bị cấm lưu hành trong thời kỳ Đại Nguyên soái Stalin lãnh đạo Nhà nước Liên Xô. Nội dung sách bao gồm 12 chuyên án hình sự phức tạp nhưng chung một đề tài chuyên quyền, lộng hành, tranh giành ngôi vị độc tôn, tham vọng trở thành thần tượng. Những mưu mô ám muội, những toan tính tinh vi, những thủ đoạn tàn bạo được sử dụng chỉ nhằm loại trừ phe phái đối lập để ung dung ngồi vào chiếc ghế cao nhất trong chính quyền hoặc tiêu diệt những nhân vật lỗi lạc nổi trội để không còn ai hơn mình.
Mọi ý đồ đều xuất phát từ Điện Kremli, chủ mưu là những “chiến hữu thân cận nhất" từng đồng cam cộng khổ thời xây dựng chính quyền Xô Viết và thời nội chiến. Không thể không kể đến sự đồng lõa ấy là tính cả tin, sự buông lỏng và cả thói vô trách nhiệm của một tập thể nắm quyền lực tối cao.
"Bạo chúa" có "gian thần" phò tá thì âm mưu ám muội nào cũng thực hiện được.
Công cụ của "bạo chúa" là "gian thần", công cụ của "gian thần" là cơ quan quyền lực Chêka, các sát thủ chuyên nghiệp và những gã bác sĩ không có lương tâm nằm trong Cục Bảo vệ sức khoẻ lãnh tụ. Hành vi giết người mà dựa trên tiêu chí đạo đức "Kẻ thù của nhân dân ", “Tập đoàn phản cách mạng hoạt động chống nhân dân" thì nạn nhân rất khó tự bảo vệ và dễ ru ngủ tính cảnh giác của nhân dân.
Chỉ một chiếc ghế bành bọc nhung đỏ trong Điện Kremli mà Trôtxki và Stalin đều nhăm nhe, nhưng thế lực Stalin mạnh hơn, tính tàn bạo kiểu vua chúa Trung cổ ở Stalin thể hiện táo tợn, quyết đoán mưu mẹo hơn nên Stalin thắng.
Thời kỳ Stalin cai trị Liên Xô tồn tại một xã hội bưng bít, một xã hội thiên đường hoang tưởng, bắt đầu từ việc thần thánh hoá một cá nhân, thần bí hoá và không có cá tính hoá một cá nhân. Niềm vui, sở thích và thái độ của cá nhân ấy là những bí mật quốc gia đặc biệt quan trọng. Đó là tệ sùng bái cá nhân. Tệ sùng bái cá nhân tồn tại được phải dựa trên cơ sở loại trừ những người không cùng phe cánh và những người tài giỏi hơn. Nếu ai đó bị ông ta coi là kẻ thù thì không thể thay đổi được. Nạn nhân của tệ sùng bái cá nhân là những tướng lĩnh công huân, những vị lãnh đạo lão thành, các chính trị - kinh tế gia tài giỏi. Cơ quan đàn áp của Stalin ngụy tạo những chứng cớ về tội danh "Kẻ thù của nhân dân", “tập đoàn phản cách mạng hoạt động chống Liên Xô" để tiến hành những cuộc tàn sát, thanh trừng bất chấp đạo lý phi nhân tính.
Thể chế quốc gia dù rõ ràng, chặt chẽ mà người chấp hành thiếu tinh thần trách nhiệm đã có tác hại lớn.. Nếu vin vào thể chế, nấp sau thể chế để làm bậy thì sự ngang ngược ác hiểm càng đáng sợ hơn.
Lênin bị ám sát, "đồ đệ thân tín" của Người liền mượn gió bẻ măng, dựa vào việc chữa bệnh mà dùng thuốc phá hoại sức khoẻ của Người.
Có thể nói ẩn trong hào quang của vĩ nhân là những bi kịch - bi kịch quyền lực, bi kịch tình cảm. Sau khi từ trần, người sáng lập Nhà nước công nông đầu tiên của xã hội loài người bị các "đồ đệ” của mình bài xích khéo:
Stalin tâng bốc Lênin là nhà chuyên chính vô sản cứng rắn, thẳng tay với kẻ thù ... Lời tuyên bố này ngầm mách bảo cho mọi người biết "Lãnh tụ không có lòng khoan dung độ lượng”, đồng thời lại có tác dụng biện hộ cho những quyết định tàn bạo mà sau này Stalin thể hiện với các đồng chí của ông.
Khơrútsốp có những phát biểu vô ơn phủ nhận vai trò lịch sử của Lênin, xem Lênin như là một nhà cải cách máy móc bảo thủ "Chỉ biết bảo nông dân mùa này nên trồng cây gì".
Brêgiênhép nhìn nhận Lênin như là "ông cụ từ thiện hào nhoáng bên ngoài".
Người chết không thể tự biện hộ nên thoải mái chỉ trích, thậm chí thoá mạ.
Lênin mất đi, những phụ tá đắc lực nhất, thân thiết nhất của Người - những nhân vật góp công sức xây dựng tạo nên Nhà nước công nông bị bức hại dần dần, những cuộc thanh trừng vô ơn rất tàn bạo đó chỉ nhằm nâng cao uy tín cho người kế vị. Số phận Stalin cũng vậy, nó như một minh chứng cho luật nhân quả.
Bêria - cánh tay phải của Stalin, người chỉ đứng dưới một người mà trên cả muôn người đã ký một quyết định mang tính chất như một “lệnh tiêu diệt" tạo tiền đề cho việc ông ta mưu hại cấp trên của mình nhưng lại tỏ ra quan tâm săn sóc sức khoẻ cho Đại Nguyên soái: "Khi lãnh tụ bị ốm phải báo cho ủy viên Nhân dân An ninh (Bêria) biết, khi ủy viên Nhân dân An ninh có mặt bên bệnh nhân mới được phép gọi bác sĩ". Kết cục là: Stalin bị ngất, các "bề tôi trung thành", các “chiến hữu thân cận" vẫn ung dung: "Các người hoảng loạn nỗi gì, chẳng thấy lãnh tụ đang ngủ đó sao". Mười giờ sau họ mới “hoảng hốt" gọi bác sĩ đến cấp cứu !
Gấp cuốn sách lại mà như hiện ra toàn cảnh bức tranh xã hội của Liên Xô thời Stalin thoả sức dọc ngang. Lời nói của ông là pháp luật, sinh mạng con người không được coi trọng, nguyện vọng của con người bị xem nhẹ mới thấy lời nói sâu sắc, thấm đượm đạo lý nhân văn của nguyên Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam Đỗ Mười: "Từ dân, do dân, vì dân". Hiểu như thế thì chủ nghĩa cá nhân không còn đất sinh tồn.
Hồ sơ mật Liên Xô là cuốn sách tham khảo quý.
Nhà xuất bản Công an Nhân dân trân trọng giới thiệu cuốn sách với Quý vị độc giả.
DOWN LINK:
http://www.mediafire.com/?n2ggzmulv1z
or
dow here

Thông tin ebook
Tên sách: Liên Bang Xô Viết và chiến tranh Việt Nam
Tác giả: Ilya V.Gaiduk
Nhà xuất bản Công an nhân dân
Năm xuất bản: 1998
Trích lời tác giả:
... Những tài liệu này gồm các báo cáo hàng quý, hàng năm của Đại sứ quán Liên Xô ở Hà Nội: báo cáo về các cuộc trao đổi của các quan chức Liên Xô và ngoại quốc; các báo cáo tin tình báo của KGB và GRU (tình báo quân đội), được chuẩn bị tại hai vụ quốc tế của Ban chấp hành Trung ương (Vụ quan hệ với các Đảng cộng sản và công nhân các nước tư bản chủ nghĩa, Vụ quan hệ với các đảng cầm quyền tại các nước xã hội chủ nghĩa) thực sự đã làm đảo lộn cách nhìn cũ của tôi về chính sách của Liên Xô đối với cuộc chiến Việt Nam cùng quan hệ của Matxcơva với đồng minh Bắc Việt Nam. Chính sách của lịch sử hóa ra không phải là trung thực và nhất quán như hoạt động tuyên truyền của những người cộng sản cố tạo dựng lên. Thay vào đó là một chính sách phức tạp và đầy tranh cãi, mâu thuẫn.
Ý tưởng viết một cuốn sách về chính sách của Liên Xô đối với chiến tranh Việt Nam thoạt đầu do các đồng nghiệp của tôi nêu ra. Sau khi đọc báo cáo của tôi chuẩn bị cho một hội nghị về bằng chứng mới trong lịch sử Chiến tranh Lạnh được tổ chức ở Matxcơva hồi tháng 1 năm 1993, họ đã động viên tôi tiếp tục nghiên cứu về vấn đề này, và vì mục đích đó tôi sẽ sử dụng sáu tháng sang Mỹ để tìm tài liệu trong hồ sơ của Mỹ. Trên thực tế sự tổng hợp các tài liệu của Liên Xô và của Mỹ như vậy đã làm bức tranh toàn cảnh về chính sách của Liên Xô ở Đông Nam Á trong những năm chiến tranh đó ngày càng hoàn chỉnh và rõ ràng hơn.
Tuy nhiên, mùa gặt hái của các học giả tìm tài liệu trong hồ sơ lưu trữ của Nga đã nhanh chóng đi đến màn kết thúc ở Matxcơva. Một bằng cớ cho việc các quan chức Nga thay đổi hẳn chính sách đã được tìm thấy trong mớ tài liệu về Việt Nam, và việc tờ Thời báo New York đăng tải một báo cáo của Bắc Việt Nam về số lượng các tù binh chiến tranh người Mỹ. Điều này đã gây tranh cãi ngoại giao và hàng loạt lời buộc tội lẫn phản bác trong giới quan chức ở Nga, Mỹ và ở Cộng hòa Xã hội Chủ Nghĩa Việt Nam. Quan trọng hơn là các nhà lãnh đạo Nga thừa nhận một cách muộn màng rằng các tài liệu để trong kho hồ sơ lưu trữ của Đảng có thể được dùng để phục vụ cho các mục đích chính trị của riêng họ và chỉ được đưa ra vào những thời điểm thích hợp, nhưng khôgn đưa ra công khai toàn bộ các tài liệu đó. Kết quả là các quan chức đã quyết định chấm dứt toàn bộ việc thu thập tài liệu ở Trung tâm lưu trữ nói trên, bao gồm cả các tài liệu về Cuộc chiến tranh Việt Nam. Lại một lần nữa các nhà sử học quan tâm đến Cuộc chiến Việt Nam phải đào bới tìm kiếm từng mẩu thông tin trong các ấn phẩm chính thức của Liên Xô, sách vở, các báo cáo của các giới chức thẩm quyền về hồ sơ lưu trữ của Nga trong nhiều hội nghị ở nước ngoài, và một số tài liệu được dành riêng cho các khách du lịch trong Trung tâm lưu trữ trên.
Trong bối cảnh như vậy, nhu cầu viết một cuốn sách dựa trên cơ sở chủ yếu là các tài liệu mật của Liên Xô cũng như các tài liệu được đưa ra công khai mới đây của hồ sơ lưu trữ Mỹ ngày càng trở nên cấp bách hơn. Hai mươi năm đã trôi qua kể từ khi kết thúc Chiến tranh Đông Dương lần thứ hai, và chúng ta cần phải có sự đánh giá, phân tích khách quan và toàn diện về kết quả, cùng hậu quả của cuộc xung đột này đã ảnh hưởng khủng khiếp đến như thế đối với sinh mệnh của hàng ngàn người Mỹ và Việt Nam, cũng như đối với các quan hệ quốc tế trong Chiến tranh Lạnh...
Dow load ebooks

"Franklin và Winston", cuốn sách của phó tổng biên tập tạp chí Newsweek Jon Meacham, mô tả quan hệ giữa Tổng thống Mỹ Franklin D. Roosevelt và Thủ tướng Anh Winston Churchill. Những phần trích sau đây ghi lại những cuộc thảo luận giữa Roosevelt, Churchill và Joseph Stalin năm 1943."
Những giây phút đẹp đẽ giữa Roosevelt và Churchill
Cuốn sách mới mang tên Franklin và Winston của phóng viên Jon Meacham, Phó Tổng biên tập tạp chí Newsweek, đi sâu vào mối quan hệ giữa Tổng thống Mỹ Franklin D. Roosevelt và Thủ tướng Anh Winston Churchill. Roosevelt đã trở thành bạn cũ của Churchill từ những ngày cuối cùng của Thế chiến II, trước cuộc họp của Tam trụ quân đồng minh Churchill, Roosevelt, Stalin ở Tehran tháng 12/1943Những giây phút đẹp đẽ giữa Roosevelt và Churchill
Cuốn sách mới mang tên Franklin và Winston của phóng viên Jon Meacham, Phó Tổng biên tập tạp chí Newsweek, đi sâu vào mối quan hệ giữa Tổng thống Mỹ Franklin D. Roosevelt và Thủ tướng Anh Winston Churchill. Roosevelt đã trở thành bạn cũ của Churchill từ những ngày cuối cùng của Thế chiến II, trước cuộc họp của Tam trụ quân đồng minh Churchill, Roosevelt, Stalin ở Tehran tháng 12/1943.
Trước thềm hội nghị Tehran, hai nhà lãnh đạo từng dự định gặp nhau tại Cairo, nhưng vì lo ngại vấn đề an ninh, nên Roosevelt đánh điện cho Churchill, thông báo "kẻ thù đã biết địa điểm họp" và đề nghị chuyển tới Khartoum. Ông Churchill đã nghĩ Cairo được lính Anh bảo vệ chắc chắn, nên có vẻ bông đùa khi bác bỏ mối lo ngại của Roosevelt: "Ông hãy đọc cuốn Saint John, chương 14, điều 1-4. Đừng để trái tim mình lo lắng: hãy tin vào Chúa và tin vào tôi... Tôi sẽ chuẩn bị một địa điểm cho ông".
Trong lúc bức điện đang được chuyển thì cũng là lúc Churchill bắt đầu tự lục vấn mình. Phải chăng ông đã quá khoa trương khi so sánh mình với Chúa? Hay ông đã quá vội vàng khi tuyên bố "hãy tin vào tôi"? Roosevelt sẽ nghĩ gì về ông? May mắn thay những tin tức tốt lành đã làm Churchill khuây khoả: Tổng thống Mỹ đã gạt sang bên mọi phản đối của các trợ lý và kế hoạch đến Cairo không hề thay đổi.
Thực ra, trong thâm tâm, chuyến đi này đối với Churchill chẳng vui vẻ và dễ chịu gì. Phần vì Churchill bị cảm lạnh, phần vì buồn do Mỹ không ủng hộ chiến dịch của Anh nhằm vào đảo Leros ở phía Đông Địa Trung Hải. Bà Clementine biết vậy và nhẹ nhàng cảnh báo Churchill nên thận trọng khi thảo luận với Roosevelt trong những ngày sắp tới. Bà dặn dò: "Đừng cho phép mình tức giận. Em thường nghĩ đến điều anh nói, điều tồi tệ nhất là Đồng minh không có Đồng minh!...".
Đến Cairo cùng với Thủ tướng Anh còn có con gái ông, cô Sarah Churchill, một diễn viên điện ảnh. Cô chưa bao giờ gặp Roosevelt trước đó và bị cuốn hút ngay khi gặp ông. Sarah bày tỏ lòng kính trọng về sự tinh thông của Tổng thống Mỹ.
Một ngày ở Cairo, Churchill đã nói với con gái: "Hãy chuẩn bị một chiếc xe. Cha muốn đi thăm Nhân sư và các Kim tự tháp. Cha muốn biết chúng ta và Roosevelt có thể thân thiết đến mức nào trong xe, nếu có thể, cha muốn "nắm" được vị tổng thống Mỹ này". Sau khi điều tra sơ bộ, hai cha con nhận thấy điều đó có thể thực hiện được. Vị Thủ tướng vội vã trở lại khu nhà nghỉ, tìm Roosevelt và nói: "Ngài Tổng thống, ông có thể tới thăm Nhân sư và Kim tự tháp cùng chúng tôi. Tôi đã chuẩn bị xong cả rồi". Sarah nhớ lại: Sự nhiệt tình của Churchill có sức mạnh đến mức Roosevelt gần như lao ra khỏi ghế, nhưng rồi chợt nhớ ra ông không thể làm như vậy và ngồi lại vào chỗ. Một chút sượng sùng. Quay sang Roosevelt, Churchill nói: "Chúng tôi sẽ đợi ông trong xe". Sarah đi theo cha. "Ngoài sân trời nắng đẹp", cô nhớ lại. "Tôi thấy mắt Tổng thống ánh lên những giọt nước mắt". Những nỗ lực của Churchill đã được đền đáp, nhưng ông rất thật lòng: "Tôi quý con người ấy".
Lễ Tạ ơn diễn ra khi hai nhà lãnh đạo đang ở Cairo. Roosevelt không quên mang theo hai con gà tây lớn đến góp vui và nói với Churchill: "Hãy coi nhau như người nhà". Hai vị lãnh đạo cùng ăn tối với gia đình dưới tiếng nhạc du dương, tiếng cụng ly hân hoan. Ngài Tổng thống chủ trì bữa tiệc rất chuyên nghiệp. Trong bữa ăn, Roosevelt đã giải thích lịch sử của ngày Lễ tạ ơn và liên tưởng tới những người lính Mỹ giờ phút này đang thưởng thức ngày lễ này ở khắp nơi trên thế giới. Roosevelt đã rất hài lòng chia sẻ niềm vui này với Thủ tướng Anh.
Hạnh phúc và vui vẻ, tất cả sang phòng hoà nhạc. Những bản nhạc Carry Me Back to Old Virginny, Marching Through Georgia và những giai điệu tương tự vang lên. Thủ tướng Anh đã làm Roosevelt ngạc nhiên khi mời Pa Watson, thư ký yêu quý của Tổng thống Mỹ, nhảy. Churchill nhớ lại: "Chỉ sau vài giờ, sự cẩn trọng không còn nữa. Không khí vô cùng thân mật". Bản thân ông Churchill cũng đã thừa nhận mình đã có một bữa tiệc cực kỳ vui vẻ, nồng ấm và thân thiết.
dow load here